Bài dự thi “Tôi của năm Covid thứ nhất” – Trần Ngọc Diễm
804 0
Trong 1 năm vừa qua, dịch bệnh corona đã giúp tôi đánh thức lại chính bản thân và nó cũng giúp tôi tìm lại những thứ quý giá mà tôi đã đánh mất.
Vào cuối tháng 12 năm 2019 với tâm dịch đầu tiên được ghi nhận tại thành phố Vũ Hán thuộc miền Trung Trung Quốc, bắt nguồn từ một nhóm người mắc viêm phổi không rõ nguyên nhân. Trong thời gian qua, dịch COVID-19 đã và đang bùng phát ở nhiều nước, khu vực, có tác động sâu rộng tới sức khỏe và đời sống của cộng đồng quốc tế, tới sự phát triển kinh tế – xã hội trên toàn cầu. Từ 1 thành phố, mà cả thế giới đâu đâu cũng có ca nhiễm bệnh. Cũng bởi vì đây là một loại virus lây qua đường hô hấp. Thế giới đều lo lắng cho các nước láng giềng với trung quốc, trong đó có việt nam chúng ta. Có ý kiến cho rằng: “có thể Việt Nam sẽ trở thành một trong những tâm dịch lớn”. Dịch bùng phát khi Việt Nam đang chuẩn bị mừng năm mới nên ý kiến đó cũng thật dễ hiểu. Nhưng chúng ta đã bác bỏ tất cả những ý kiến đó bằng việc cùng nhau chống dịch với chủ trương “toàn dân đồng lòng, chung tay chống dịch”. Cuối cùng chúng ta đã chiến thắng, trở thành quốc gia có số ca mắc bệnh thấp nhất, và là một trong số ít các nước có nền kinh tế phát triển trong giai đoạn này. Việt nam được coi là điểm sáng của toàn cầu trước đại dịch covid19.
Tôi đã rất vui và tự hào vì điều đó, nhưng cuộc sống của không chỉ riêng tôi mà còn của tất cả mọi người đã có những thay đổi. Tôi không thể nào quên cái Tết năm đó- cái Tết khiến cho tôi trân trọng. Vì dịch bệnh nên tất cả thành viên trong gia đình tôi có mặt đủ cả (chỉ trừ người anh của tôi đang ở nước ngoài). Tôi vẫn còn nhớ vẻ vui mừng của bà tôi khi thấy cô chú đều về. Ngồi nghe người lớn nói chuyện thì tôi mới biết rằng “đã lâu lắm rồi, bà tôi mới thật sự đón Tết”. Cái không gian tất bật chuẩn bị đón giao thừa năm ấy, làm cho một đứa ưa cái mới cái lạ như tôi phải cảm thấy bồi hồi. Tối hôm đón giao thừa, cả nhà tôi ngồi cạnh nồi bánh Tét đang đỏ lừa mà “tám chuyện”. Tôi ngồi nghe cũng cảm thấy vui. Bất chợt, chú tôi lại kể chuyện. ai nấy đều biết chú tôi định kể chuyện gì. Chú tôi kể chuyện ma. Bà tôi đánh chú và la “ai đời nào lại đi kể chuyện ma lúc này, vớ va vớ vẩn”. Nhưng mà phải công nhận một điều: chú tôi kể chuyện cuốn thật. cứ thế nhà tôi rom rã cả buổi hôm ấy. Tôi với mấy đứa cháu, có đứa nào dám ngủ đâu. Vì một lí do là sợ ma. Tôi 15 tuổi mà cứ bị bọn nhỏ hù ấy chứ. Suốt Tết, tôi chẳng đi đâu chơi nên tôi đôi khi cũng cảm thấy chán. Nhưng bù lại cho tất cả, tôi đã được gần cha và mẹ nhiều hơn. Lúc trước tôi rất ít nói chuyện với cha mà bây giờ tôi và cha đã hiểu nhau hơn. Đặc biệt là tôi đã biết cha thích những gì. Mẹ thường rất hay mắng tôi nhưng cũng qua lần này mà “thân” với tôi nhiều hơn. Chiều nào cũng đánh cầu lông cùng nhau. Thế là cái Tết năm đó đã giúp các thành viên trân trọng hơn giá trị của gia đình.
Ngoài ra, bản thân tôi cũng đã có những thay đổi đáng kể trong suốt một năm bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh. Trong những ngày đầu tôi cảm thấy rất thoải mái và sung sướng. cho đến một ngày tôi chợt nhận ra cái sự khó chịu vì không có việc để làm, tôi cảm thấy mình ngày càng lười biếng. Mỗi ngày chỉ có việc là dùng điện thoại đến khi chúng hết pin và sau đó là ăn và ngủ. tôi lúc ấy chẳng khác nào là một “con lợn”. Lười đến mức uống nước cũng chẳng thèm uống. Sáng, khi tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu cửa của cô tôi, tôi chợt nhận ra cha mẹ tôi đã đi đâu. Cô tôi nói với tôi rằng “mẹ tôi đã nhập viện”. Lúc này tôi sợ thật sự. cha tôi phải vừa đi làm vừa chăm mẹ. Mọi việc nhà bây giờ tôi phải tự bản thân đảm nhận. lúc này con người bên trong tôi đã được thức tỉnh. Tôi lần đầu nấu một bữa cơm đầy đủ các món, lần đầu tự động làm việc nhà mà không cần ai bảo,… Ban đầu tôi cảm thấy mệt lắm, nhưng dần cũng quen. Thế là bệnh lười của tôi được chữa từ đây. Cũng vì vậy mà tôi yêu bản thân và thích chăm chút cho mọi thứ xung quanh nhiều hơn. Bây giờ tôi đã chăm uống nước, ăn trái cây, tập thể dục,…rãnh rỗi thì tự làm mấy món đồ thủ công. Tôi vẫn còn nhớ như in mấy ngày đầu tập thể dục, tôi đã bị căng cơ rất nặng. Nó đau đến mức tôi nghĩ là tôi tiêu đời rồi. bằng sức mạnh của một cô gái mới lớn, tôi đã vượt qua và giảm được tận 5kg. Sau một quá trình như thế, tôi đã giảm bớt mụn và không còn béo nữa. Tôi cảm thấy tự tin và tràn đầy sức sống hơn. Từ đây tôi đặt ra cho mình những mục tiêu để hoàn thiện bản thân hơn nữa. Thứ tôi quan tâm lúc này Ngoại Ngữ nên mỗi ngày tôi đều cố gắng hết mình để hoàn thành 20 từ mới. Tôi tình cờ đọc được một câu hay hay trên mạng đó là “Mastering verbs is a cornerstone of a strong English vocabulary because it allows you to describe actions and states of being” có nghĩa là “nắm vững động từ là một nền tảng vững chắc của vốn từ vựng tiếng Anh bởi vì nó cho phép bạn diễn tả hành động và trạng thái”. Tôi thích câu này đến mức tôi đã viết chúng ra giấy thật to và dán trên bàn học để có động lực học mỗi ngày.
Thế là đã kết thúc một năm chịu ảnh hưởng bởi dịch bệnh, cuộc sống của tôi đã có rất nhiều thay đổi và làm thay đổi luôn cả con người bên trong tôi. Hi vọng câu chuyện này của tôi sẽ mang đến cho mọi người sự tích cực và vui vẻ. Hãy thử một lần gạt bỏ đi những điều tiêu cực và phát triển bản thân theo cách bạn mong muốn. Tôi tin bạn sẽ khám phá ra được rất nhiều thứ. Mọi người nhớ uống nước chanh ấm và gìn sức khỏe tốt nha.
“NƠI NÀO CÓ CORONA, NƠI ĐÓ KHÔNG CÓ CHÚNG TA. CỐ LÊN”